Wi-Fi (phiên âm: ; goai-phai) là một họ các giao thức mạng không dây, dựa trên các tiêu chuẩn của họ IEEE 802.11, được sử dụng rộng rãi trong cho việc kết nối không dây của thiết bị trong mạng cục bộ và việc kết nối Internet, cho phép các thiết bị điện tử trong phạm vi ngắn chia sẻ dữ liệu thông qua sóng vô tuyến. Được định nghĩa lần đầu bởi Vic Hayes, ông được gọi là "Cha đẻ của Wi-Fi" với chuẩn 802.11. Wi-Fi sau đó được đóng góp và phát triển bởi nhiều nhà nghiên cứu công nghệ khác gồm tiến sĩ John O'Sullivan, Terry Percival & Diet Ostry, Graham Daniels, John Deane. Bằng việc phát triển chip phần cứng giúp giảm độ dội sóng gây bóp méo tín hiệu, họ đã giúp hiện thực hóa việc truyền dữ liệu lớn bằng mạng cục bộ không dây Wi-Fi.
Ngày nay, Wi-Fi được sử dụng phổ biến trong các hệ thống mạng máy tính trên thế giới như trong các hộ gia đình, văn phòng làm việc cho đến việc kết nối các máy tính để bàn, laptop, máy tính bảng, điện thoại thông minh, máy in,... mà không cần đến cáp mạng, cũng như việc kết nối Internet cho các thiết bị này. Các địa điểm công cộng như như sân bay, quán café, thư viện hoặc khách sạn cũng được bố trí Wi-Fi để phục vụ nhu cầu kết nối Internet cho các thiết bị di động.
Tên gọi Wi‑Fi là một nhãn hiệu của Wi-Fi Alliance (tạm dịch: Hiệp hội WiFi) được sử dụng để đặt tên vào 1998. Wi-Fi Alliance là một tổ chức phi lợi nhuận đã giới hạn việc sử dụng thuật ngữ Wi-Fi Certified (tạm dịch: chứng chỉ Wi-Fi) cho những sản phẩm đã hoàn tất việc kiểm tra chứng nhận khả năng tương tác.
Tên gọi 802.11 bắt nguồn từ viện IEEE (Institute of Electrical and Electronics Engineers). Viện này tạo ra nhiều chuẩn giao thức kỹ thuật khác nhau, và nó sử dụng một hệ thống mã số nhằm phân loại chúng; 6 chuẩn thông dụng của WiFi hiện nay là 802.11a/b/g/n/ac/ax.