Tô dung điệu (chữ Hán: 租庸調) là một chế độ thuế khóa của nhà nước đánh vào dân đinh được chia ruộng công, gồm thuế ruộng, lao dịch và sản phẩm thủ công. Được áp dụng lần đầu tại Trung Quốc dưới thời nhà Đường (618–907), tô dung điệu về sau cũng được triển khai tại các nước đồng văn như Nhật Bản, Triều Tiên và Việt Nam.